Mùa xuân hẳn là mùa tạo nhiều cảm hứng nhất, bởi đây được cho là mùa đẹp nhất trong năm, tràn đầy sức sống và vui tươi nhất. Đây là thời khắc thiêng liêng của tạo hóa, khi vạn vật sinh sôi, trỗi dậy sau một mùa đông lạnh giá khắc khổ. Nơi vạn vật giao thoa và trở về bên nhau, nơi gia đình sum họp quây quần. Mùa xuân là mùa quan trọng nhất đối với văn hóa phương đông bởi đồng thời đây cũng là thời điểm diễn ra các ngày lễ quan trọng. Sau đây là những bài thơ hay nhất về mùa xuân.
Bạn đang đọc: Những bài thơ hay nhất về đề tài mùa xuân
Mùa xuân nho nhỏ – Thanh Hải
Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng.
Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy quanh lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao…
Ðất nước bốn nghìn năm
Vất vả và gian lao
Ðất nước như vì sao
Cứ đi lên phía trước.
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hoà ca
Một nốt trầm xao xuyến.
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.
Mùa xuân – ta xin hát
Câu Nam ai, Nam bình
Nước non ngàn dặm mình
Nước non ngàn dặm tình
Nhịp phách tiền đất Huế.
Bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” được viết không bao lâu trước khi nhà thơ qua đời, thể hiện niềm yêu mến cuộc sống, đất nước và ước nguyện của tác giả. Mạch cảm xúc xuyên suốt bài thơ là tình yêu thiên nhiên, yêu quê hương đất nước. Từ mùa xuân của thiên nhiên, đến mùa xuân của đất nước thì tác giả bộc lộ niềm khao khát được cống hiến xây dựng cho đất nước. Một bài thơ với những lý tưởng cao đẹp, tâm hồn rạo rực của tuổi trẻ, như một bài ca thôi thúc thanh niên cống hiến và bảo vệ đất nước.
Mưa xuân – Nguyễn Bính
Tìm hiểu thêm: Tiểu Sử Và Sự Nghiệp Của Nhà Văn Nam Cao
Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già.
Lòng trẻ còn như cây lụa trắng,
Mẹ già chưa bán chợ làng xa.
Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay,
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy.
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ,
Mẹ bảo: Thôn Đoài hát tối nay.
Lòng thấy giăng tơ một mối tình.
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh.
Hình như hai má em bừng đỏ,
Có lẽ là em nghĩ đến anh.
Bốn bên hàng xóm đã lên đèn,
Em ngửa bàn tay trước mái hiên.
Mưa thấm bàn tay từng chấm lạnh,
Thế nào anh ấy chẳng sang xem.
Em xin phép mẹ vội vàng đi,
Mẹ bảo: xem về kể mẹ nghe.
Mưa nhỏ nên em không ướt áo,
Thôn Đoài cách có một thôi đê.
Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm,
Em mải tìm anh chả thiết xem.
Chắc hẳn đêm nay đường cửi lạnh,
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em.
Chờ mãi anh sang anh chả sang,
Thế mà hôm nọ hát bên làng.
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn,
Để cả mùa xuân cũng bẽ bàng.
Mình em lầm lụi trên đường về,
Có ngắn gì đâu môt dải đê!
Áo mỏng che đầu, mưa nặng hạt,
Lạnh lùng em tủi với đêm khuya.
Em giận hờn anh cho đến sáng,
Hôm sau mẹ hỏi hát trò gì.
“- Thưa u họ hát…” Rồi em thấy
Nước mắt tràn ra, em ngoảnh đi.
*
Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay,
Hoa xoan đã nát dưới chân giày.
Hội chèo làng Đặng về ngang ngõ,
Mẹ bảo mùa xuân đã cạn ngày.
Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày!
Bao giờ em mới gặp anh đây?
Bao giờ Hội Đặng đi ngang ngõ,
Để mẹ em rằng hát tối nay?
Mùa xuân trong thơ mới bao giờ cũng đượm buồn, đau xót, vương chút tình yêu không trọn vẹn, hoặc cảm giác hụt hẫng của người thi sĩ. Bài thơ mang đậm giai điệu dân ca, mang một nỗi buồn nhẹ nhàng nhưng da diết. Mùa xuân mang ý nghĩa ẩn dụ, mang ý nghĩa là niềm vui hạnh phúc đã mất khi em không còn anh.
Chiều xuân – Anh Thơ
Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng,
Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi;
Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời.
Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,
Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ
Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió.
Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa.
Trong đồng lúa xanh rờn và ướt lặng
Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra,
Làm giật mình một cô nàng yếm thắm.
Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa.
Chiều xuân là bài thơ được in trong tập Bức tranh quê xuất bản năm 1941 là bài thơ tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật của Anh Thơ. Bức tranh thiên nhiên mùa xuân tươi mát, thơ mộng và khung cảnh làng quê tĩnh lặng, thanh bình khiến cho con người thêm gắn bó với quê hương.
Xuân Về – Chu Minh Khôi
>>>>>Xem thêm: Những bài thơ hay nhất của nhà thơ Xuân Quỳnh
Trời mới ửng lên nắng trạng nguyên
Tiếng chim thả chữ xuống vòm hiên
Tháng giêng khép mắt cười em ấp
Lộc biếc mọc răng khểnh nõn duyên.
Chợ Tết gặp phiên đông thật đông
Đào phai chúm chím khóe môi hồng
Dăm ba thôn nữ về qua ngõ
Cười vỡ khoảng trời ngọc bích trong.
Đã thấy hơi xuân trong gió may
Vương trên mái lá tiễn đông gầy
Nhà ai vừa quét tường vôi trắng
Thỏ thẻ bên thềm hoa cúc lay.
Mòn đợi mưa xuân phơi phới bay
Dáng mơ thôn nữ ngấm men say
Văn nghệ chi đoàn xuân đã hẹn
Em có sang tìm ta tối nay?
Bài thơ được viết vơi lời đề từ Tưởng nhớ Nguyễn Bính, vì vậy, mang những nét phong cách đặc trưng của Nguyễn Bính, mùa xuân đẹp thơ mộng, lại tràn đầy vẻ đẹp của thiên nhiên, nơi con người và thiên nhiên đều đẹp như tranh vẽ. Lại mang chút gì đó tình tự của đôi lứa, quả thật, bài thơ này rất mềm mại và uyển chuyển, đẹp đẽ mà tràn đầy sắc màu.
Mùa xuân, mùa của vạn vật sinh sôi, trăm hoa đua nở, lòng người khi tĩnh lặng, khi lại vội vã. Những bài thơ viết về mùa xuân đều có những cái hay riêng, thưởng thức chúng là cả một nghệ thuật.
Xem thêm:
Top những bài thơ hay nhất về mùa hạ đong đầy cảm xúc
Thảo Nguyên