Chế Lan Viên là một trong những nhà thơ tiêu biểu trong phong trào thơ mới. Là một cây bút nổi bật với phong cách thơ kì dị, ám ảnh bởi những hình tượng tràn đầy sự ma quái. Sau cách mạng tháng 8, cũng như bao nhà thơ khác, Chế Lan Viên trở về với cuộc sống của nhân dân, trở về với đất nước khi tìm thấy cảm hứng thơ mới trước sự kêu gọi của thời đại. Ông đã để lại những tác phẩm vô cùng xuất sắc cho nền văn học Việt Nam. Những bài thơ tiêu biểu nhất của ông có thể kể đến những tác phẩm sau đây:
Bạn đang đọc: Những bài thơ hay nhất của nhà thơ Chế Lan Viên
Tìm hiểu thêm: Bình giảng bài thơ Quê hương của Tế Hanh

>>>>>Xem thêm: Truyện tranh Sự tích hoa cúc trắng
1. Tiếng Hát Con Tàu
	Tây Bắc ư? Có riêng gì Tây Bắc
	Khi lòng ta đã hoá những con tàu
	Khi Tổ quốc bốn bề lên tiếng hát
	Tâm hồn ta là Tây Bắc, chứ còn đâu
	Con tàu này lên Tây Bắc, anh đi chăng?
	Bạn bè đi xa, anh giữ trời Hà Nội
	Anh có nghe gió ngàn đang rú gọi
	Ngoài cửa ô? Tàu đói những vành trăng
	Đất nước mênh mông, đời anh nhỏ hẹp
	Tàu gọi anh đi, sao chửa ra đi?
	Chẳng có thơ đâu giữa lòng đóng khép
	Tâm hồn anh chờ gặp anh trên kia
	Trên Tây Bắc! Ôi mười năm Tây Bắc
	Xứ thiêng liêng rừng núi đã anh hùng
	Nơi máu rỏ tâm hồn ta thấm đất
	Nay rạt rào đã chín trái đầu xuân
	Ơi kháng chiến! Mười năm qua như ngọn lửa
	Nghìn năm sau, còn đủ sức soi đường
	Con đã đi nhưng con cần vượt nữa
	Cho con về gặp lại mẹ yêu thương
	Con gặp lại nhân dân như nai về suối cũ
	Cỏ đón giêng hai, chim én gặp mùa
	Như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa
	Chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa
	Con nhớ anh con, người anh du kích
	Chiếc áo nâu anh mặc đêm công đồn
	Chiếc áo nâu suốt một đời vá rách
	Đêm cuối cùng anh cởi lại cho con
	Con nhớ em con, thằng em liên lạc
	Rừng thưa em băng, rừng rậm em chờ
	Sáng bản Na, chiều em qua bản Bắc
	Mười năm tròn! Chưa mất một phong thư
	Con nhớ mế! Lửa hồng soi tóc bạc
	Năm con đau, mế thức một mùa dài
	Con với mế không phải hòn máu cắt
	Nhưng trọn đời con nhớ mãi ơn nuôi
	Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ
	Nơi nào qua, lòng lại chẳng yêu thương?
	Khi ta ở, chi là nơi đất ở
	Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn!
	Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét
	Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng
	Như xuân đến chim rừng lông trở biếc
	Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương
	Anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch
	Vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng
	Đất Tây Bắc tháng ngày không có lịch
	Bữa xôi đầu còn toả nhớ mùi hương
	Đất nước gọi ta hay lòng ta gọi?
	Tình em đang mong, tình mẹ đang chờ
	Tàu hãy vỗ giùm ta đôi cánh vội
	Mắt ta thèm mái ngói đỏ trăm ga
	Mắt ta nhớ mặt người, tai ta nhớ tiếng
	Mùa nhân dân giăng lúa chín rì rào
	Rẽ người mà đi, vịn tay mà đến
	Mặt đất nồng nhựa nóng của cần lao
	Nhựa nóng mười năm nhân dân máu đổ
	Tây Bắc ơi, người là mẹ của hồn thơ
	Mười năm chiến tranh, vàng ta đau trong lửa
	Nay trở về, ta lấy lại vàng ta
	Lấy cả những cơn mơ! Ai bảo con tàu không mộng tưởng?
	Mỗi đêm khuya không uống một vầng trăng
	Lòng ta cũng như tàu, ta cũng uống
	Mặt hồng em trong suối lớn mùa xuân
Bài thơ thể hiện rất rõ sự chuyển biến trong phong cách nghệ thuật của nhà thơ Chế Lan Viên, thể hiện rất rõ những tư tưởng của nhà thơ. Đó là tư tưởng của nhân dân, hòa mình vào đời sống của nhân dân. Bai thơ là hành trình đi từ cái tôi chật hẹp sang cái ta rộng lớn. Nhà thơ khao khát được cống hiến cho công cuộc xây dựng đất nước.
2. Con cò
	Con còn bế trên tay
	Con chưa biết con cò
	Nhưng trong lời mẹ hát
	Có cánh cò đang bay:
“Con cò bay la
	Con cò bay lả
	Con cò Cổng Phủ
	Con cò Đồng Đăng…”
	Cò một mình, cò phải kiếm lấy ăn
	Con có mẹ, con chơi rồi lại ngủ
“Con cò ăn đêm
	Con cò xa tổ
	Cò gặp cành mềm
	Cò sợ xáo măng…”
	Ngủ yên, ngủ yên, cò ơi, chớ sợ
	Cành có mềm, mẹ đã sẵn tay nâng
	Trong lời ru của mẹ thấm hơi xuân
	Con chưa biết con cò con vạc
	Con chưa biết những cành mềm mẹ hát
	Sữa mẹ nhiều, con ngủ chẳng phân vân
	II
	Ngủ yên, ngủ yên, ngủ yên
	Cho cò trắng đến làm quen
	Cò đứng ở quanh nôi
	Rồi cò vào trong tổ
	Con ngủ yên thì cò cũng ngủ
	Cánh của cò, hai đứa đắp chung đôi
	Mai khôn lớn, con theo cò đi học
	Cánh trắng cò bay theo gót đôi chân
	Lớn lên, lớn lên, lớn lên…
	Con làm gì?
	Con làm thi sĩ
	Cánh cò trắng lại bay hoài không nghỉ
	Trước hiên nhà
	Và trong hơi mát câu văn
	III
	Dù ở gần con
	Dù ở xa con
	Lên rừng xuống bể
	Cò sẽ tìm con
	Cò mãi yêu con
	Con dù lớn vẫn là con của mẹ
	Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con
	À ơi!
	Một con cò thôi
	Con cò mẹ hát
	Cũng là cuộc đời
	Vỗ cánh qua nôi
	Ngủ đi, ngủ đi!
	Cho cánh cò, cánh vạc
	Cho cả sắc trời
	Đến hát
	Quanh nôi
Mượn hình tượng con cò để nói về công lao to lớn của người mẹ. Cảm nhận từ tình mẹ thiêng liêng, cảm nhận vẻ đẹp sâu sắc của hình ảnh cò, tác giả Chế Lan Viên đã mượn chất liệu là những bài ca dao, dân ca Việt Nam để dệt nên bài thơ Con cò ca ngợi tình mẫu tử thiêng liêng và nỗi nhọc nhằn nuôi con khôn lớn của người phụ nữ, người mẹ. Bài thơ đã nhanh chóng được mọi người biết đến và trở thành một trong những tác phẩm tiêu biểu viết về tình mẹ.
3. Người đi tìm hình của nước
	Đất nước đẹp vô cùng. Nhưng Bác phải ra đi
	Cho tôi làm sóng dưới con tàu đưa tiễn Bác
	Khi bờ bãi dần lui làng xóm khuất
	Bốn phía nhìn không một bóng hàng tre
	Đêm xa nước đầu tiên, ai nỡ ngủ
	Sóng vỗ dưới thân tàu đâu phải sóng quê hương
	Trời từ đây chẳng xanh màu xứ sở
	Xa nước rồi, càng hiểu nước đau thương
	Lũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹp
	Giấc mơ con đè nát cuộc đời con
	Hạnh phúc đựng trong một tà áo đẹp
	Một mái nhà yên rủ bóng xuống tâm hồn
	Trăm cơn mơ không chống nổi một đêm dày
	Ta lại mặc cho mưa tuôn và gió thổi
	Lòng ta thành con rối
	                         Cho cuộc đời giật dây
	Quanh hồ Gươm không ai bàn chuyện vua Lê
	Lòng ta đã thành rêu phong chuyện cũ
	Hiểu sao hết những tấm lòng lãnh tụ
	Tìm đường đi cho dân tộc theo đi
	Hiểu sao hết “Người đi tìm hình của Nước”
	Không phải hình một bài thơ đá tạc nên người
	Một góc quê hương nửa đời quen thuộc
	Hay một đấng vô hình sương khói xa xôi
	Mà hình đất nước hoặc còn hoặc mất
	Sắc vàng nghìn xưa, sắc đỏ tương lai
	Thế đi đứng của toàn dân tộc
	Một cách vin hoa cho hai mươi lăm triệu con người
	Có nhớ chăng hỡi gió rét thành Ba Lê
	Một viên gạch hồng, Bác chống lại cả một mùa băng giá
	Và sương mù thành Luân Đôn, ngươi có nhớ
	Giọt mồ hôi Người nhỏ giữa đêm khuya?
	Đời bồi tàu lênh đênh theo sóng bể
	Người đi hỏi khắp bóng cờ châu Mỹ, châu Phi
	Những đất tự do, những trời nô lệ
	Những con đường cách mạng đang tìm đi
	Đêm mơ nước, ngày thấy hình của nước
	Cây cỏ trong chiêm bao xanh sắc biếc quê nhà
	Ăn một miếng ngon cũng đắng lòng vì Tổ quốc
	Chẳng yên lòng khi ngắm một nhành hoa
	Ngày mai dân ta sẽ sống sao đây?
	Sông Hồng chảy về đâu? Và lịch sử?
	Bao giờ dải Trường Sơn bừng giấc ngủ
	Cánh tay thần Phù Đổng sẽ vươn mây?
	Rồi cờ sẽ ra sao? Tiếng hát sẽ ra sao?
	Nụ cười sẽ ra sao?
	                       Ơi, độc lập!
	Xanh biết mấy là trời xanh Tổ quốc
	Khi tự do về chói ở trên đầu
	Kìa mặt trời Nga bừng chói ở phương Đông
	Cây cay đắng đã ra mùa quả ngọt
	Người cay đắng đã chia phần hạnh phúc
	Sao vàng bay theo liềm búa công nông
	Luận cương đến Bác Hồ. Và Người đã khóc
	Lệ Bác Hồ rơi trên chữ Lênin
	Bốn bức tường im nghe Bác lật từng trang sách gấp
	Tưởng bên ngoài, đất nước đợi mong tin
	Bác reo lên một mình như nói cùng dân tộc
	“Cơm áo là đây! Hạnh phúc đây rồi!”
	Hình của Đảng lồng trong hình của Nước
	Phút khóc đầu tiên là phút Bác Hồ cười
	Bác thấy:
	           dân ta bưng bát cơm mồ hôi nước mắt
	Ruộng theo trâu về lại với người cày
	Mỏ thiếc, hầm than, rừng vàng, bể bạc
	Không còn người bỏ xác bên đường ray
	Giặc nước đuổi xong rồi. Trời xanh thành tiếng hát
	Điện theo trăng vào phòng ngủ công nhân
	Những kẻ quê mùa đã thành trí thức
	Tăm tối cần lao nay hoá những anh hùng
	Nước Việt Nam nghìn năm Đinh Lý Trần Lê
	Thành nước Việt nhân dân trong mát suối
	Mái rạ nghìn năm hồng thay sắc ngói
	Những đời thường cũng có bóng hoa che
	Ôi! Đường đến với Lênin là đường về Tổ quốc…
	Tuyết Mat-xcơ-va sáng ấy lạnh trăm lần
	Trong tuyết trắng như đọng nhiều nước mắt
	Lênin mất rồi. Nhưng Bác chẳng dừng chân
	Luận cương của Lênin theo Người về quê Việt
	Biên giới còn xa. Nhưng Bác thấy đã đến rồi
	Kìa, bóng Bác đang hôn lên hòn đất
Lắng nghe trong màu hồng, hình đất nước phôi thai
Đây là bài thơ viết về hành trình tìm đường cứu nước của Bác, đó là một hành trình gian khổ và vất vả, song cũng là những bước chân đầy tự hào. Giọng thơ ca ngợi Bác Hồ – vị lãnh tụ vĩ đại của nhân dân, niềm thi hứng muôn thuở của thi ca Việt Nam.
4. Xuân
	Tôi có chờ đâu, có đợi đâu
	Ðem chi xuân lại gợi thêm sầu?
	– Với tôi, tất cả như vô nghĩa
	Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau!
	Ai đâu trở lại mùa thu trước
	Nhặt lấy cho tôi những lá vàng?
	Với của hoa tươi, muôn cánh rã
	Về đây, đem chắn nẻo xuân sang!
	Ai biết hồn tôi say mộng ảo
	Ý thu góp lại cản tình xuân?
	Có một người nghèo không biết Tết
	Mang lì chiếc áo độ thu tàn!
	Có đứa trẻ thơ không biết khóc
	Vô tình bỗng nổi tiếng cười ran!
	Chao ôi! Mong nhớ! Ôi mong nhớ!
	Một cánh chim thu lạc cuối ngàn
Bài thơ được viết trong phong trào thơ mới, thể hiện rõ phong cách nghệ thuật của Chế Lan Viên trong giai đoạn này. Một hồn thơ buồn rầu không tìm được định hướng, tất cả đều chênh vênh, vô định. Bài thơ mang đậm âm hưởng của thời đại, viết về xuân nhưng thực chất chỉ là mượn hình ảnh để nói về tâm trạng khổ đau của con người.
Chế Lan Viên là một nhà thơ lớn, đầy sự trở trăn. Những bài thơ của ông đều là đỉnh cao trong việc sử dụng ngôn từ, có giá trị nghệ thuật và nội dung to lớn.
Thảo Nguyên
